Cinematic journal: https://sunstrokes.ca/pages/270925.html
Join the mailing list: https://lamvpham.substack.com/
-
Golden rays set ablaze the suburban neighbourhood skyline, the autumn trees blending in with the sea of fire overhead. To the naked eye, the outline of leaves was almost indistinguishable to the evening glow. In-between the gaps of rustling branches, bubbles of my friend's laughter fill the air like it belonged with the birds above.
The backyard was cluttered with bottles and half-filled cocktail glasses, alongside the last remnants of a fruit bowl my mom cut for everyone. What other occasion is needed to drink and celebrate, if not living another day? That task is insurmountable enough on its own.
And when night comes for the liquor to have a heavy hand, each refill blurs the edges of who I'm supposed to be. Whether it's from my accord or someone else's, drinks are topped up and the cycle repeats.
My mind is slowly slipping, I can feel it - words slurring into stories, exaggerations, jokes that land just well enough to keep the energy alive and going.
Bound to the identity that people see me as, expect me to be, I'm the guy that always has a joke ready. Even with everything on my plate. My lips fumble Vietnamese with my English mid-sentence - “Em ơi, you know what I mean?" - and somehow the broken grammar makes them laugh harder.
Is this joy from being liked? Maybe the performance is all they want.
I should've been sober, but I can’t afford to be boring. The show must go on.
---
Once the laughter thins and the bottles are drained, everyone is fast asleep under the numbing blanket of alcohol and sweet dreams. The early morning sweeps the suburbs in a navy blue, no moon in sight to set the leaves back on fire.
I tiptoe across the house and try to clean up the mess we've made, all the while a bed calls out my name since the first drop of tequila graced my tongue.
My legs lead the way and I suddenly find myself leaning on the doorframe to my room. I tried my best. Upon the gentle caress of my pillow, the full force of liquor finally takes hold of me.
The blue light curves to my cornea as my thumb swipes up Instagram reels; from one, to the next. Five seconds to entertain before the next clip claims its turn - only to disappear from existence once they've had their moment of glory.
As my glazed eyes slowly cave to the weight of exhaustion, a chuckle escapes my lips from the last reel to appear before the screen goes dark.
A round of applause from the audience of one.
--- Vietnamese Version ---
Những tia nắng vàng rực đốt cháy đường chân trời vùng ngoại ô, hàng cây mùa thu hoà tan vào biển lửa trên cao. Nhìn bằng mắt thường, đường viền lá gần như hòa lẫn vào ánh hoàng hôn. Giữa những khoảng trống cành lá lao xao, tiếng cười ấy bay bổng như thể vốn thuộc về bầy chim trên trời.
Sân sau bừa bộn, chai lọ và ly cocktail còn một nửa, bên cạnh chiếc đĩa trái cây mẹ tôi cắt cho mọi người, giờ chỉ còn sót lại vài miếng. Chẳng có cái cớ nào tuyệt vời hơn để uống và ăn mừng, ngoài cuộc sống này - dù chỉ thêm được một ngày? Bản thân nhiệm vụ đó đã quá khó khăn rồi.
Khi màn đêm xuống và rượu có một bàn tay nặng nề, mỗi lần rót thêm lại làm mờ đi những đường nét về con người mà tôi đáng lẽ phải giữ. Dù do chính tay tôi hay một ai khác, ly vẫn đầy lên, vòng lặp ấy cứ thế tiếp diễn.
Tâm trí mình dần dần trượt đi từng chút một - tôi cảm thấy nó. Từng lời nói vấp váp biến thành câu chuyện, phóng đại nó, biến nó thành trò đùa vừa đủ giữ cho không khí còn sôi động.
Bị ràng buộc bởi danh tính mà mọi người nhìn nhận và kỳ vọng tôi như vậy, tôi là thằng luôn sẵn sàng kể chuyện cười. Ngay cả với đủ thứ trên đĩa mình. Môi tôi lắp bắp nói tiếng Việt giữa câu tiếng Anh - ‘Em ơi, you know what I mean?’ - và chính cái ngữ pháp chắp vá ấy lại khiến họ cười to hơn.
Có phải đây là cái khi được người ta thích không? Có lẽ tất cả những gì họ muốn chỉ là màn trình diễn thôi.
Lẽ ra tôi nên giữ tỉnh táo, nhưng tôi không thể để bản thân mình nhàm chán. Chương trình vẫn phải tiếp tục.
---
Rồi khi tiếng cười đã nhạt dần và chai lọ đã cạn, mọi người chìm vào giấc ngủ nặng nề trong tấm chăn tê liệt của men say và giấc mộng ngọt. Rạng sáng bao trùm vùng ngoại ô với màu xanh tĩnh lặng, không có mặt trăng nào để đốt cháy lá cây.
Tôi bước nhẹ qua căn nhà, lặng lẽ dọn dẹp đống bừa bộn hỗn độn còn sót lại, trong khi chiếc giường đã gọi tên tôi từ lúc giọt tequila đầu tiên chạm lưỡi.
Chân dẫn lối, và đột nhiên tôi thấy mình đang dựa vào khung cửa phòng. Tôi đã cố gắng hết mức. Khi tôi khẽ vuốt gối, toàn bộ sức mạnh của rượu cũng chiếm lấy tôi.
Ánh sáng xanh cong đến giác mạc khi ngón tay lướt qua các Instagram clip; từ cái này sang cái khác. Năm giây để giải trí trước khi đoạn clip tiếp theo xuất hiện - chỉ để biến mất khỏi sự tồn tại sau khi họ có được khoảnh khắc vinh quang của mình.
Mắt đờ đẫn dần sụp xuống vì kiệt sức. Tiếng cười khúc khích bật ra khỏi môi tôi từ clip cuối cùng xuất hiện trước khi màn hình vụt tắt.
Một tràng pháo tay vang lên, từ khán giả duy nhất.
To reply you need to sign in.